EPISODE 2: KHỞI ĐẦU TÌNH YÊU MỚI
Vì thấy ngon quá nên cô quyết định qua nhà anh ấy để cảm ơn và có lẽ là trả tiền? Anh ta là hàng xóm nên nhà khá gần. Cô mở cửa, chạy qua nhà anh rồi ấn chuông. Anh chạy ra. Grace bảo:
- Cảm ơn anh vì món sushi. Hộp đây. Có lẽ tôi nên trả tiền...
- Ôi không không, đừng như thế. Tôi mời cô ăn mà.
- Nhưng mà nó ngon quá.
- Thật vậy sao? Cảm ơn vì đã khen.
Grace mỉm cười. Nụ cười khá là ngại ngùng nhưng cũng dễ thương. Grace lại về nhà. Thế là ngày nào anh ta cũng nấu nhiều món cho cô thưởng thức. Cô luôn thắc mắc tại sao anh làm thế nhưng lại không dám hỏi. Cho đến một ngày...
- Anh gì đó ơi, ra đây tôi nói chuyện một tí.
Anh chạy ra, mặt trông rất dễ thương. Cô nhìn anh. Anh ấy hỏi:
- Cô...gọi tôi có chuyện gì?
Grace rủ anh ngồi xuống xích đu. Cô nói:
- Tôi thấy anh đối xử thật tốt với tôi. Tại sao anh làm vậy?
- Tại vì tôi...tôi....- Anh ngập ngừng
- Không sao, anh cứ nói.
- Tôi chỉ muốn làm cô vui, tôi thấy cô có vẻ cô đơn. Có lẽ cô cần một người bạn...
- Bạn? Anh muốn làm bạn với tôi? - Cô cười nhạt
- Có ..có lẽ vậy.
Grace cười nhỏ he. Cô chìa tay ra và nói:
- Tôi là Grace. Rất vui được làm quen với anh.
- Còn tôi là Roney. Rất hân hạnh khi được biết cô.
Thế là ngày nào 2 người cũng trò chuyện, tâm sự với nhau. Grace cũng đã đỡ lạnh lùng hơn. Một lần nọ, Roney vào nhà cô. Anh bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp to lớn của ngôi nhà. 2 người selfie với nhau. Tiếng cười khúc khích rộn rã vang lên.
Bỗng dưng cô té, Roney đỡ cô. Ánh mắt họ bắt gặp nhau.
- È hem - Grace nghiêm nghị.
Cô đứng dậy, không nhìn anh nữa.
- Có lẽ tôi nên về- Roney bảo
- Chào anh. Tôi đã có một thời gian vui vẻ với anh. Chắc anh là bạn thân nam của tôi đấy!
Anh chỉ mỉm cười, không nói gì và bước ra khỏi nhà cô.
- Đã đến giờ ăn tối, thưa tiểu thư- Quản gia mời cô một cách trang trọng.
Cô ngồi vào bàn và ăn một cách ngon lành. Lâu lắm rồi Grace mới vui vẻ như vậy. Ăn xong, cô vào phòng. Cứ nghĩ đến Roney là cô lại cười tự kỉ.
- Ôi trời, mình điên rồi.- Grace cốc đầu mình.
Bây giờ đã 8h tới. Grace không biết nên làm gì. Cô lại nhìn vào tấm ảnh của bố mẹ. Càng nhìn tim cô càng nhói thêm. Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má hồng nhạt. Có lẽ đêm nào cô cũng khóc.Khóc vì tủi thân, khóc vì cô đơn.
- Ngốc, đừng khóc. Đồ ngốc! - Cô tự an ủi mình
Không khí u ám lại bao trùm lấy cô, bóp nát trái tim của một người phụ nữ trẻ. Grace nhìn ra cửa sổ. Trước mặt cô chỉ là một cái cây trơ trụi, trông nó thật ghê rợn khi nhìn vào buổi tối.
- Giá mà có tuyết.
Đang suy tư thì tiếng gõ cửa làm tan biến mọi suy nghĩ của cô.
- Thưa tiểu thư, cậu Roney muốn gặp cô.
- Được rồi, tôi ra ngay
Cô bước từ phòng ra. Roney đã đợi ở đó. Anh khoác một chiếc khăn quàng cổ trông thật ấm áp.
- Đi thôi!-Roney vui vẻ nói.
- Đi đâu?-Cô thắc mắc.
- Ra ngoài.
- Vào cái thời tiết lạnh này sao.
- Ừ, đảm bảo sẽ rất vui. Nhớ mặc áo khoác.
Cô mặc áo khoác, quấn khăn quanh cổ để đỡ lạnh. Anh nhìn cô. Grace ngoảnh mặt đi. Roney cười.
Họ cùng nhau dạo bước trên những con phố đầy ánh đèn. Đầy cặp đôi nắm tay nhau, thậm chí là hôn nhau. 2 người cảm thấy có một không khí ngại ngùng không hề nhẹ ở đây. Họ lại đi tiếp. Grace và Roney đến chỗ máy bán nước tự động thì dừng lại.
- Cô ở đây, tôi đi mua nước cho.
Anh đi mua nước, Grace ngồi ghế đá. Con đường bắt đầu trở nên vắng vẻ hơn. Tiếng gió kêu rít lên, tiếng cây va vào nhau gây ra tiếng động. Đã thế không khí ngày càng lạnh buốt hơn. Mãi chưa thấy anh quay lại, cô bắt đầu cảm thấy sợ. Tim cô đập thình thịch. Bỗng nhiên cô khụy người xuống đất, nhịp thở không đều. - Roney...anh..anh quay lại đi...làm ơn- Cô thều thào....
Đúng lúc ấy, Roney quay trở về. Anh đỡ cô lên.
- Cô không sao chứ?
- Tôi...sợ..ở một mình lắm.
- Không sao, có tôi đây rồi.
Nhìn thấy đôi mắt mọng nước của cô, anh không kiềm chế cảm xúc được và thế là anh ôm Grace. Cô sửng sốt, tim đập thình thịch. Grace muốn đẩy Roney ra nhưng cuối cùng lại thôi. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, mùi hương trên áo anh. Một cảm giác thật yên bình. Tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng xóa nhỏ li ti rơi trên mái tóc đen óng của cô. Cuối cùng, Roney cũng buông cô ra. Họ nhìn nhau một cách ngại ngùng rồi ngồi xuống ghế uống nước.
Sau đó, 2 người về nhà. Khoảnh khắc ấy quả là khó quên đối với Grace. Cô vừa mới đóng cửa vào nhà thì lại có tiếng chuông. Grace mở cửa:
- Ai ...vậy?
- Xin chào cô, tôi có thể ở lại đây được không? - Một người đàn ông mặc quần áo rách rưới nói.
( Đón xem chương tiếp theo nhé ^^)