Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

TRUYỆN: CÔ GÁI BÓNG TỐI

             CHƯƠNG II: BẠN THÂN và TÌNH YÊU
     EPISODE 2: KHỞI ĐẦU TÌNH YÊU MỚI

Vì thấy ngon quá nên cô quyết định qua nhà anh ấy để cảm ơn và có lẽ là trả tiền? Anh ta là hàng xóm nên nhà khá gần. Cô mở cửa, chạy qua nhà anh rồi ấn chuông. Anh chạy ra. Grace bảo:
 - Cảm ơn anh vì món sushi. Hộp đây. Có lẽ tôi nên trả tiền...
- Ôi không không, đừng như thế. Tôi mời cô ăn mà. 
- Nhưng mà nó ngon quá. 
- Thật vậy sao? Cảm ơn vì đã khen.
 Grace mỉm cười. Nụ cười khá là ngại ngùng nhưng cũng dễ thương. Grace lại về nhà. Thế là ngày nào anh ta cũng nấu nhiều món cho cô thưởng thức. Cô luôn thắc mắc tại sao anh làm thế nhưng lại không dám hỏi. Cho đến một ngày...
 - Anh gì đó ơi, ra đây tôi nói chuyện một tí. 
 Anh chạy ra, mặt trông rất dễ thương. Cô nhìn anh. Anh ấy hỏi:
 - Cô...gọi tôi có chuyện gì?
 Grace rủ anh ngồi xuống xích đu. Cô nói:
 - Tôi thấy anh đối xử thật tốt với tôi. Tại sao anh làm vậy?
 - Tại vì tôi...tôi....- Anh ngập ngừng
 - Không sao, anh cứ nói.
 - Tôi chỉ muốn làm cô vui, tôi thấy cô có vẻ cô đơn. Có lẽ cô cần một người bạn... 
 - Bạn? Anh muốn làm bạn với tôi? - Cô cười nhạt 
 - Có ..có lẽ vậy. 
Grace cười nhỏ he. Cô chìa tay ra và nói:
 - Tôi là Grace. Rất vui được làm quen với anh. 
 - Còn tôi là Roney. Rất hân hạnh khi được biết cô. 
 Thế là ngày nào 2 người cũng trò chuyện, tâm sự với nhau. Grace cũng đã đỡ lạnh lùng hơn. Một lần nọ, Roney vào nhà cô. Anh bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp to lớn của ngôi nhà. 2 người selfie với nhau. Tiếng cười khúc khích rộn rã vang lên.
 Bỗng dưng cô té, Roney đỡ cô. Ánh mắt họ bắt gặp nhau. 
  - È hem - Grace nghiêm nghị. 
 Cô đứng dậy, không nhìn anh nữa. 
 - Có lẽ tôi nên về- Roney bảo
 - Chào anh. Tôi đã có một thời gian vui vẻ với anh. Chắc anh là bạn thân nam của tôi đấy!
 Anh chỉ mỉm cười, không nói gì và bước ra khỏi nhà cô. 
 - Đã đến giờ ăn tối, thưa tiểu thư- Quản gia mời cô một cách trang trọng.
 Cô ngồi vào bàn và ăn một cách ngon lành. Lâu lắm rồi Grace mới vui vẻ như vậy. Ăn xong, cô vào phòng. Cứ nghĩ đến Roney là cô lại cười tự kỉ.
 - Ôi trời, mình điên rồi.- Grace cốc đầu mình.
 Bây giờ đã 8h tới. Grace không biết nên làm gì. Cô lại nhìn vào tấm ảnh của bố mẹ. Càng nhìn tim cô càng nhói thêm. Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má hồng nhạt. Có lẽ đêm nào cô cũng khóc.Khóc vì tủi thân, khóc vì cô đơn. 
 - Ngốc, đừng khóc. Đồ ngốc! - Cô tự an ủi mình


 Không khí u ám lại bao trùm lấy cô, bóp nát trái tim của một người phụ nữ trẻ. Grace nhìn ra cửa sổ. Trước mặt cô chỉ là một cái cây trơ trụi, trông nó thật ghê rợn khi nhìn vào buổi tối.
 - Giá mà có tuyết.
 Đang suy tư thì tiếng gõ cửa làm tan biến mọi suy nghĩ của cô. 
 - Thưa tiểu thư, cậu Roney muốn gặp cô. 
 - Được rồi, tôi ra ngay
 Cô bước từ phòng ra. Roney đã đợi ở đó. Anh khoác một chiếc khăn quàng cổ trông thật ấm áp. 
 - Đi thôi!-Roney vui vẻ nói.
 - Đi đâu?-Cô thắc mắc.
 - Ra ngoài.
 - Vào cái thời tiết lạnh này sao.
 - Ừ, đảm bảo sẽ rất vui. Nhớ mặc áo khoác. 
 Cô mặc áo khoác, quấn khăn quanh cổ để đỡ lạnh. Anh nhìn cô. Grace ngoảnh mặt đi. Roney cười.

 Họ cùng nhau dạo bước trên những con phố đầy ánh đèn. Đầy cặp đôi nắm tay nhau, thậm chí là hôn nhau. 2 người cảm thấy có một không khí ngại ngùng không hề nhẹ ở đây. Họ lại đi tiếp. Grace và Roney đến chỗ máy bán nước tự động thì dừng lại. 
 - Cô ở đây, tôi đi mua nước cho. 
 Anh đi mua nước, Grace ngồi ghế đá. Con đường bắt đầu trở nên vắng vẻ hơn. Tiếng gió kêu rít lên, tiếng cây va vào nhau gây ra tiếng động. Đã thế không khí ngày càng lạnh buốt hơn. Mãi chưa thấy anh quay lại, cô bắt đầu cảm thấy sợ. Tim cô đập thình thịch. Bỗng nhiên cô khụy người xuống đất, nhịp thở không đều.  - Roney...anh..anh quay lại đi...làm ơn- Cô thều thào....
 Đúng lúc ấy, Roney quay trở về. Anh đỡ cô lên. 
- Cô không sao chứ?
- Tôi...sợ..ở một mình lắm.
- Không sao, có tôi đây rồi.
 Nhìn thấy đôi mắt mọng nước của cô, anh không kiềm chế cảm xúc được và thế là anh ôm Grace. Cô sửng sốt, tim đập thình thịch. Grace muốn đẩy Roney ra nhưng cuối cùng lại thôi. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, mùi hương trên áo anh. Một cảm giác thật yên bình. Tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng xóa nhỏ li ti rơi trên mái tóc đen óng của cô. Cuối cùng, Roney cũng buông cô ra. Họ nhìn nhau một cách ngại ngùng rồi ngồi xuống ghế uống nước. 


  Sau đó, 2 người về nhà. Khoảnh khắc ấy quả là khó quên đối với Grace. Cô vừa mới đóng cửa vào nhà thì lại có tiếng chuông. Grace mở cửa:
 - Ai ...vậy?
 - Xin chào cô, tôi có thể ở lại đây được không? - Một người đàn ông mặc quần áo rách rưới nói. 
                     ( Đón xem chương tiếp theo nhé ^^) 
  



Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

TRUYỆN: CÔ GÁI BÓNG TỐI

            CHƯƠNG II: BẠN THÂN và TÌNH YÊU
                  Episode 1: Gặp lại bạn cũ
  
 Grace đang ngồi trên ghế sofa và thở dài. Sau cái ngày mà cô nhìn thấy ảo ảnh của người yêu cũ, trông cô có vẻ xanh xao đi. Dù vậy nhưng Grace đã cố quên nó. Cô đang làm một nhiệm vụ quan trọng hơn.  Cô gọi ông quản gia và bảo:
 - Ông đã tìm được người mà tôi nhờ ông tìm kiếm chưa?
 - Thưa tiểu thư, vẫn chưa ạ.
 Trông Grace có vẻ thất vọng lắm. Đang buồn thì bỗng cô nghe thấy tiếng chuông cửa '' Ring...ring..''. Quản gia Jonas chạy ra mở cửa thì thấy có một cô gái xinh đẹp , da trắng nõn nà đang mỉm cười. Cô ấy bảo:
 - Tôi muốn gặp Grace. 
 Quản gia gọi Grace ra. Khi thấy người phụ nữ lạ kia, Grace chạy tới ôm chầm ngay.
 - Ôi Maria. Cậu có biết tớ đã tìm kiếm cậu suốt 20 năm nay không?
- Tớ nhớ cậu lắm.
- Làm sao cậu thoát được?
- Có một gia đình đã nhận nuôi tớ.


  Người phụ nữ xinh đẹp ấy là Maria, bạn thân từ thuở nhỏ của Grace. Nhưng không may bố mẹ Maria mất từ lúc cô chỉ mới có 3 tuổi. Cô bị bắt lên Trung Quốc. May thay, đã có một người giàu có cứu Maria và nhận cô về làm con nuôi. Và thế là Maria được gia đình ấy nuôi nấng khôn lớn cho tới bây giờ. Dù đã xa cách bạn thân 20 năm nhưng Maria vẫn không quên Grace và tất nhiên...Grace cũng vậy.Maria hỏi:
  - Cậu sống tốt chứ? Bố mẹ cậu đâu?
  - Bố mẹ tớ... mất rồi. 
  - Trời, tớ xin lỗi. Đáng lẽ ra tớ không nên...
  - Không sao.
  - Cậu đã có người yêu chưa?
  Câu hỏi của Maria đã khiến Grace giật mình và nó như vết dao đâm xuyên qua tim cô. Grace ngập ngừng nói:
 - R...rồi.. Nhưng...anh ta đã phản bội tớ.
 - Cái thứ con trai gì kì cục vậy? Grace nhà tôi xinh thế này cơ mà.  Ai dám chia tay cậu cơ chứ?
  Grace mỉm cười. Nhưng thật ra cô đang rất đau lòng. Cô muốn quên đi mãi mãi chuyện tình yêu của cô. 
  Bỗng dưng lúc ấy có người gõ cửa
 - Để tớ mở- Maria nhẹ nhàng nói.
  Cô ra mở thì thấy một người đàn ông lịch lãm. Trông có vẻ sáng sủa. Trên tay anh là một hộp chứa đồ ăn
  - Tôi..tôi có làm một ít sushi và tiện thể đưa cho cô Grace bên này ăn luôn. Dù gì cũng là hàng xóm. Với lại tôi mới thử tay nghề, muốn cô Grace ăn thử xem sao. 
 - À vâng, cảm ơn anh 



 Anh ta ngại ngùng chào tạm biệt rồi đi về. Maria mở hộp ra và cầm lấy một miếng, đút cho bạn thân ăn.Nhưng Grace nhăn nhó và nói:
 - Mình không muốn ăn.
 - Sao vậy? Đây là món cậu thích mà.
 - Cậu ăn đi- Grace lạnh lùng nói
 - Grace vui vẻ trước đây mà mình biết đi đâu rồi??
 - Đã biến mất từ lâu rồi cậu ạ. 
 Maria có vẻ buồn trước câu nói của Grace. Bản thân cô cũng không muốn ăn nữa. Sau một hồi, Maria lên tiếng:
 - Thôi, tớ về đây.Hôm nào tớ sẽ lại ghé nhà cậu. 
 Grace không nói gì, cô chỉ gật đầu rồi sau đó tiễn Maria ra cửa. Cô ôm người bạn thân của mình, rơm rớm nước mắt. Tuy Grace lạnh lùng thật đấy nhưng trái tim cô không hề băng giá đâu nhé! Maria khóc, cảm thấy tiếc nuối khi phải rời xa bạn thân
 - Cậu giữ gìn sức khỏe- Maria nói với giọng buồn
 - Cậu cũng vậy...  
 Maria đi ra cửa. Grace dõi theo hình bóng người bạn thân và từ từ hình bóng ấy khuất xa dần và biến mất. Cô vào nhà và lẩm bẩm:
 - Bạn thân mình tới, mình nghĩ đây sẽ là một ngày vui tươi nhưng khi cậu ấy đi, mình lại thấy thật tẻ nhạt. 
Cô nhìn chằm chằm vào hộp sushi để trên bàn. Chán quá, cô ngồi bốc một miếng bỏ vào miệng. Vì ngon quá nên cô ăn một cách ngon lành. Tất nhiên, cô có mời quản gia ăn nhưng ông từ chối. 
 - Lâu lắm rồi mới ăn được một bữa ra hồn. Vị của nó ngon tuyệt. - Grace vui vẻ nói
 - Thật vui khi thấy tiểu thư ăn ngon miệng thế này. Đã mấy ngày rồi cô không chịu ăn- Quản gia lên tiếng.
<iframe src="https://www.nhaccuatui.com/mh/auto/FvogtL1ayeAt" width="620" height="382" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>




Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

TRUYỆN: CÔ GÁI BÓNG TỐI

                         CHƯƠNG I: SỰ BẮT ĐẦU

    Grace là một cô bé rất thông minh và hài hước.Cô luôn sống trong sự vui vẻ và hồn nhiên. Ai cũng đều quý cô. Grace sống trong một mái ấm rất hạnh phúc. Nhà cô cũng khá giả. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không bao giờ phẳng lặng, êm ái như một tấm thảm hoa hồng. Bố mẹ cô mắc bệnh ung thư và qua đời khi cô chỉ mới 6 tuổi. Nhà cô có nhiều phục vụ và có quản gia Jonas nhưng Grace luôn cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Nỗi đau chưa dừng lại ở đó. Khi cô 8 tuổi, ai cũng trêu chọc cô là không có bố mẹ ( là một đứa trẻ mồ côi). Đã nhiều lần Grace muốn tự tử nhưng không thành công. Cô lại phải ngậm ngùi, chịu đựng. Năm 18 tuổi, Grace bắt đầu biết yêu là gì và cô đã yêu 1 người. Nhưng cuối cùng, anh ta lại phản bội cô khiến tim cô tan nát như vỡ ra từng mảnh. Từ đấy, Grace mất niềm tin vào cuộc sống. Ngày nào cũng như ngày nào, cô đều tự nhốt mình trong căn phòng tối và khóc. Grace từ một người vui vẻ trở thành một con người lạnh lùng. Đối với cô, cuộc sống là một thứ gì đó tồi tệ, không có gì là tốt đẹp. 
    Grace nhìn vào ảnh bố mẹ và nói:
  - Sao bố mẹ lại bỏ rơi con? Con đã phải chịu đựng nhiều nỗi đau trong suốt bao năm nay, 2 người có biết không?
     Đúng lúc đấy, quản gia Jonas gõ cửa bên ngoài và bảo:
 - Tiểu thư Grace, mời cô xuống ăn cơm
 - Tôi không đói- Cô lạnh lùng nói.
 - Nhưng cô đã không ăn gì mấy ngày nay rồi. 
 - Tôi đã bảo KHÔNG ăn cơ mà ! - Grace hét lớn.
  Vì không muốn làm  phiền Grace nữa nên quản gia đi chỗ khác. Cô gục đầu xuống, co người lại và khóc. Khóc trong sự đau đớn, sự mất mát mà cô đã phải trải qua. Cô thầm nghĩ:'' Cuộc sống là cái quái gì chứ? Niềm vui ư? Thật nực cười.'' Cô cười nhạt. Mưa bắt đầu rơi. Grace ra chỗ cửa sổ, ngắm nhìn cơn mưa. Những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống. Trên bầu trời là một bức màn trắng xóa.
   
  Trong tim Grace vẫn còn hi vọng rằng: một ngày nào đó, sẽ có người thắp sáng con đường bóng tối cho cô, giúp cô lấy lại niềm tin trong cuộc sống. 
 Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng có tiếng chuông cửa. Cô chạy ra mở cửa thì thấy một người bạn cũ, nói đúng hơn là người đã phản bội cô hồi còn học chung. Cô ta bảo:
  - Chào Grace! Cậu khỏe chứ?
  - Đừng có tỏ vẻ như cậu thân thiết với tôi- Grace lạnh lùng nói
  - Chả phải chúng ta đã rất thân sao? Tôi đã từng cho cậu nhiều thứ mà. 
  - Toàn mấy thứ xa xỉ, cộng thêm là cả đống lời dối trá. 
  - Ơ...- Cô bạn của Grace bất ngờ với câu nói đó. 
  - Sao? Tôi nói có gì sai à. Mà nếu như cô là bạn thân tôi thì cô đã gọi điện và hỏi han tôi rồi. Tự dưng đột ngột hôm nay tới đây, chẳng phải lạ sao?
 - Tớ... có thể xin cậu một ít tiền không?- Cô ta xấu hổ nói
 - Để làm gì?.. Xin lỗi nha, nhưng không được đâu. 
 - Sao cậu lạnh lùng quá vậy? Cậu không còn là Grace của ngày xưa nữa. 
 - Là vì ai hả!? Chính cậu.... đã cướp Jone từ tay tôi.
 - Anh ấy tự đến với tớ. 
 - Cậu biến đi. Đừng bao giờ gặp tôi nữa. 



     Bạn của Grace buồn và đi về. Grace đóng cửa sầm lại. Cô đánh răng rồi lên giường ngủ. Bỗng có tiếng nói:
    - Em khỏe chứ? Grace?
   Cô bật dậy. Trước mắt cô là Jone, bạn trai cũ. Mắt cô ươn ướt nhìn anh:
  - Là anh đó sao?
  Grace tiến lại gần anh, gần nữa... Cô muốn ôm anh lắm nhưng đã kiềm chế lại. Cô bảo:
  - Em rất giận anh. Sao anh bỏ em?
  - Vì em...chỉ là con rối của anh mà thôi. 
 Mặt cô lúc này thay đổi đột ngột, tái mét lại. Đó chỉ là ảo ảnh của cô. Grace hét lên:
 - Á á á á....
 Tay cô đánh đổ cốc. Tiếng vỡ '' Choang'' rõ to. Cô khụy đầu gối xuống, khóc. Nước mắt cứ tuôn trào ra như dòng suối không bao giờ ngừng chảy. Grace cảm thấy đau khổ khi nhớ lại người yêu cũ. Cô tức giận lẩm bẩm:'' Anh cứ đợi đấy!''

                             ( Mời các bạn đón xem chương II vào lần sau!) =))))